Trong bức thư gửi em trai Noah đăng trên The Player's Tribune, tuyển thủ Brazil sắp đầu quân cho Real Madrid Endrick kể về thời thơ ấu đói ăn, xem đó là động lực để hiện thực hóa giấc mơ đổi đời cho bản thân và gia đình bằng bóng đá.
Gửi Noah,
Anh yêu nhóc. Đó là điều đầu tiên, trên tất cả mọi thứ.
Từ ngày mẹ sinh nhóc ra, anh đã cảm thấy chúng ta có một sự liên kết đặc biệt. Anh chưa bao giờ kể với nhóc, nhưng khi em chuẩn bị chào đời, em đã đợi để anh ghi bàn.
Chuyện này là thật đó! Khi ấy anh đang chơi một trận bóng quan trọng, mới 13 tuổi, và em thì chưa chào đời. Đồng hồ cứ thế trôi, bố và mẹ đều lo lắng không biết em còn đợi gì mà chưa chịu chui ra. Và đột nhiên, bố nhận được cuộc gọi từ người bạn đang xem anh đá. Ông chú thông báo: "Douglas à, Endrick vừa ghi bàn!!".
Và đúng khoảnh khắc đó, em cất tiếng khóc vang cả bệnh viện.
Em cuối cùng cũng chui ra để mừng bàn thắng với anh. Khi tới bệnh viện, anh đã trao em một món quá. Anh chẳng có xu nào để mua đồ chơi, nhưng anh đã đem tặng em Quả Bóng Vàng - phần thưởng cho cầu thủ hay nhất từ giải đấu đó.
Em thấy không? Gia đình ta không được sinh ra trong nhung lụa. Chúng ta sinh ra trong... bóng đá.
Anh không biết khi nào em sẽ đọc được lá thư này, nhưng bây giờ em đã bốn tuổi và cuộc sống của chúng ta đang thay đổi chóng mặt. Chỉ vài tháng nữa thôi, anh sẽ tới Tây Ban Nha để khoác áo Real Madrid. Đúng, đó là đội bóng anh luôn chọn trên PlayStation khi em ngồi xem anh chơi. Anh muốn thế giới biết về cuộc sống gia đình ta, và đó là một câu chuyện điên rồ. Vậy nên đây là cơ hội của anh để kể lại cho em mọi thứ đã xảy ra, với bố và mẹ ở đây giúp anh thuật lại.
Em biết đấy, trong gia đình ta, mọi thứ đều bắt đầu và kết thúc với trái bóng. Mẹ nói rằng khi còn bé, anh chẳng bao giờ thích chơi đồ chơi như em. Nếu ai đó cho anh một món đồ chơi, anh chỉ cầm nó năm giây trước khi để nó lại hộp. Thứ duy nhất anh muốn chơi là trái bóng.
Đó có thể là một cuộn băng dính, một chiếc tất hay một quả bóng rổ..., mọi thứ đều chẳng quan trọng. Chỉ cần nó hình tròn, hay thậm chí hình vuông, anh sẽ muốn đá nó. Khi anh được tặng trái bóng Brazuca phiên bản World Cup 2014 từ đội của bố, anh từng ngắm nghía nó như thể một bức họa. Anh thậm chí còn ôm quả bóng đi ngủ! Yêu bóng đá ngấm vào máu mình rồi, nhóc ạ.
Nhóc có thể hỏi mẹ cách anh tự giới thiệu bản thân.
"Tên cháu là gì"
"Endrick Felipe Moreira de Sousa, TIỀN ĐẠO".
Người ta sẽ cười, nghĩ rằng đây là một thằng bé thật dễ thương. Nhưng ý anh là vậy thật đó! Anh luôn tin rằng mình sẽ thành công, và mẹ vẫn hay khóc khi nhớ lại chuyện đó. Mẹ vẫn luôn nói ngôn từ có sức mạnh.
Hồi trước, nhà mình đâu có ở xịn như bây giờ. Mình cũng chẳng thể có một cái tủ lạnh chứa đầy sữa chua mà em thích như bây giờ. Nhà mình sống ở khu Vila Guaira, và cuộc sống rất khác. Rồi trong ít năm tới, em sẽ nghe người ta nói nhiều về cuộc sống hồi đó của nhà mình, rằng đó toàn là khổ đau. Nhưng sự thật là anh đã có một tuổi thơ tuyệt vời, tạ ơn Chúa, và nhờ sự hy sinh của bố mẹ. Và đương nhiên là cảm ơn cả bóng đá nữa.
Anh không nghĩ mình từng kể điều này, nhưng khi anh còn tầm tuổi em, phố nhà mình nằm trên một con đồi. Anh thường đá bóng với đám bạn trong khu, và một phần lý do mà bọn anh chơi hay thế là vì nếu bóng rơi xuống chân đồi, người sút trượt bóng sẽ phải chạy xuống lấy bóng ở khu ổ chuột dưới đó. Vậy nên nếu ai đó qua người, sút hỏng, người đó sẽ phải chạy còn cực hơn để bắt kịp trái bóng trước khi nó rơi xuống chân đồi.
Cực lắm, nhưng luật đường phố mà, phải tuân theo thôi. Sút trượt hả, vậy chạy đi nhặt bóng nhé.
Anh nhớ quãng thời gian đó lắm, khi anh chỉ là một đứa trẻ và bóng đá chỉ là một trò chơi, nơi những đứa trẻ ngồi quây quần và tán gẫu..., như chúng anh hay gọi là "resenha". Anh thực sự ước rằng anh em ta có thể trải nghiệm những ngày ấy cùng nhau.
Khi nghĩ về nó, anh vừa hạnh phúc lại vừa buồn. Những ký ức đẹp đó chẳng bao giờ quay lại được. Nhưng ngay cả những ký ức đau buồn cũng có lúc ngọt ngào.
Khi lớn lên, em sẽ được nghe về "cuộc nói chuyện trên ghế bành". Người ta đã nói về nó ở Brazil, nhưng hầu hết đều nói sai. Họ nói rằng chúng ta nghèo, rằng chúng ta không có thức ăn, nhưng điều đó không đúng. Họ đâu có biết mẹ. Bà luôn nói với mọi người rằng: "Tôi là một người phụ nữ quá đáng khi để cho các con không có gì ăn".
Sự thật là anh đã thấy bố khóc hôm ấy. Với một đứa trẻ 10 tuổi, anh nghĩ đó là lần đầu tiên trong đời, anh thực sự hiểu rằng tình cảnh gia đình rất khó khăn.
Trên bàn ăn, gia đình luôn có đủ những thứ mình cần, nhưng không phải những thứ chúng ta muốn. Em có hiểu sự khác biệt không?
Chúng ta luôn sống ở mức tối thiểu. Bố kể lại rằng anh đã ngồi trên ghế và nói: "Đừng lo bố ạ. Con sẽ trở thành một cầu thủ, và con sẽ đưa nhà ta thoát khỏi cảnh này".
Trước hôm ấy, anh chỉ là một đứa trẻ và bóng đá chỉ là một trò chơi. Sau hôm ấy, bóng đá trở thành con đường dẫn đến một cuộc sống tốt hơn.
Vài tuần sau đó, anh rời thành phố tới Sao Paulo để tham gia học viện Palmeiras. Tại đây, anh đặt mục tiêu đầu tiên: giúp tình hình gia đình trở nên khá hơn. Những bàn thắng là một phần quan trọng của cuộc đời anh. Đó là cách anh nói chuyện với Chúa. Khi tới Palmeiras, anh biết mình phải được ăn ít nhất hai hoặc ba bữa mỗi ngày ở trường và sân tập. Nhưng thật không may, điều đó không hề dễ với mẹ...
Mẹ đã bỏ lại cuộc sống quê nhà để song hành cùng giấc mơ của anh ở Sao Paulo. Đội chỉ có chỗ dành cho anh, nhưng mẹ nói không đời nào để anh đi mà không có bà. Bố ở lại để làm việc và gửi tiền cho anh, còn mẹ dọn vào ở với anh trong căn nhà nhỏ cùng một số đồng đội của anh. Tất cả ở chung một mái nhà. Nhưng khi tụi anh đi tập, mẹ không có ai để nói chuyện. Chúng ta cũng chẳng hề có TV hay mạng internet ở nhà, nên mẹ mang Kinh Thánh ra, ngồi và trò chuyện với Chúa một mình. Thứ duy nhất mẹ thực sự sở hữu là một chiếc ghế. Mẹ đặt túi của mình lên đó và khi tất cả đã lên giường, mẹ sẽ nằm trên một tấm nệm kê trên sàn.
Anh biết thật khó để em tưởng tượng cảnh mẹ ngủ trên sàn nhà, nhưng đó là sự thật, là điều đã diễn ra.
Đôi lúc mẹ phải đếm tới từng xu cuối cùng. Bố vẫn gửi tiền đến, nhưng đó là thời gian khi chuyển tiền chưa nhanh như hiện tại và phải mất cả ngày, thậm chí là hai để tiền tới nơi. Vào những ngày tươi đẹp khi tiền tới sớm, mẹ sẽ nướng xúc xích cho cả nhóm. Nhưng hầu như các ngày khác, hai mẹ con chỉ đủ ăn và mẹ còn thấy tội lỗi khi phải nấu trong nhà, bởi các đồng đội sẽ hỏi mẹ mùi gì thơm vậy, và liệu còn sót gì cho họ không... Mẹ biết nói gì đây? Chẳng còn gì cả.
Nó đau đớn đến nỗi mẹ ngừng hoàn toàn việc nấu nướng. Có những lần mà anh hơi đói trước khi ngủ, và hỏi còn gì ăn không, và mẹ sẽ nói: "Ngủ đi con. Ngủ sẽ làm quên cơn đói".
Đôi khi, khi nhà ta thực sự khát tiền, mẹ vẫn có thể vay một chút gạo hoặc ít tiền. Nhưng một ngày nọ, bà chẳng còn gì: không còn tiền và cũng chẳng còn ai để nhờ vả. Bà gọi bố và bảo: "Douglas à, em đói lắm. Em không biết phải làm gì nữa".
Bố liền gửi 50 reais, nhưng khoản tiền đó phải đợi thêm một ngày mới tới nơi. Mẹ quỳ xuống và cầu Chúa giúp bà. Thế rồi bà kéo chiếc túi xuống và bắt đầu lột tung nó lên. Và bà tìm thấy hai reais. Những đồng tiền lẻ, và như một món quà từ Chúa.
Bà tới tiệm tạp hóa và mua một ổ bánh mỳ hai ngày tuổi. Ngày nay nếu hỏi lại, mẹ sẽ nói rằng nó ngon tuyệt. Cơn đói là một thứ rất kỳ lạ, đủ để khiến bánh mỳ cũ có vị của thiên đường.
Anh ước rằng mình không phải kể với em điều này, bởi đói khát không phải một thứ tốt đẹp. Anh hy vọng em sẽ không bao giờ phải trải qua nó như mẹ. Bởi đó là một phần quan trọng của câu chuyện của chúng ta. Lần tới em gặp mẹ, hãy ôm chầm lấy bà và nói cảm ơn, bởi cuộc sống của chúng ta sẽ chẳng có ngày hôm nay nếu thiếu đi sự hy sinh từ bà.
Thú thực là nhiều việc anh không biết cho tới gần đây, bởi mẹ luôn giấu nỗi đau của bản thân để bảo vệ giấc mơ của anh. Anh chẳng bao giờ thấy mẹ khóc, bởi bà luôn đi vào nhà tắm để anh không biết. Mẹ từng nhiều lần gọi điện cho bố và bảo rằng mình không thể tiếp tục nữa, rằng mình muốn về nhà... Thế rồi khi anh và đám bạn trở lại từ sân tập, hào hứng kể về những gì đã diễn ra và những bàn thắng. Mẹ có thể thấy ánh mắt ánh lên hạnh phúc của anh, và thế là bà chọn ở lại. Vì anh. Vì chúng ta.
Đó là mẹ của anh em mình, luôn làm những thứ cần thiết. Đôi khi bà như một trung sĩ, luôn chiến đấu và nói những gì chúng ta cần nghe dù không thực sự muốn nghe. Và đôi khi bà sẽ ôm chúng mình và làm món trứng ốp-la ngon nhất thế giới. Hãy nhớ rằng mọi thứ mẹ làm đều vì một lý do đơn giản: Mẹ muốn những gì tốt nhất cho chúng mình.
Bố cũng đã hy sinh rất nhiều. Sau một vài tháng, ông tới Sao Paulo để hỗ trợ mẹ và anh, và ông tới Palmeiras để xin CLB bất cứ công việc nào có thể. Họ giao cho ông việc dọn dẹp bên trong sân vận động. Ông luôn mơ về việc được ở trong phòng thay đồ cầu thủ khi còn nhỏ, vậy nên ông vui vẻ nhận lời. Ông làm ở đó ba năm, bắt đầu từ việc nhặt rác trong sân cho tới khi được "thăng chức" lên dọn phòng thay đồ của đội một. Ông vẫn hay nói với các cầu thủ rằng một ngày nào đó, con trai ông sẽ sát cánh cùng họ.
Một ngày nọ, thủ môn Jailson nhận thấy bố ngày càng gầy đi. Ở quầy ăn, các nhân viên ăn chung với cầu thủ, và anh nhận ra bố chỉ ngồi ăn súp. Anh liền khoác vai bố và hỏi: "Này Douglas, cho tôi mượn điện thoại nhé. Tôi sẽ gọi cho vợ của anh".
Bố ngạc nhiên: "Vợ tôi ư? Cậu muốn gì ở vợ tôi?’
Jailson lý giải: "Không, không. Tôi chỉ muốn nói với cô ấy xem chuyện gì đang xảy ra với cậu. Cậu không bao giờ ăn gì cả. Cậu ổn chứ?"
Bố quá ngại ngùng để lý giải, vậy nên Jailson thực sự gọi cho mẹ và được biết sự thật. Rằng bố đã bị bỏng tay khi nướng thịt hồi còn bé, tệ tới mức gần mất nguyên cả bàn tay. Họ cho bố dùng nhiều kháng sinh mạnh để chống viêm, nên răng ông rất yếu. Ở thời điểm ông làm cho Palmeiras, răng ông đã rụng hết và ông chỉ có thể ăn súp.
Jailson nhanh chóng quyên góp tiền từ cả đội, và họ làm bố ngạc nhiên với khoản tiền giúp ông chỉnh răng. Chúa ban phước lành cho chúng ta theo nhiều cách kỳ diệu, em trai ạ.
Bố từng ao ước được cắn một trái táo, và giờ đây nhờ ơn Chúa, ông có thể cắn bất cứ món gì mình thích.
Ở thời điểm đó, giấc mơ thứ hai của anh đã thành hiện thực. Gia đình mình đã dọn về một căn hộ nằm trên tiệm xổ số ngay kế bên sân Palmeiras. Anh có thể nhìn ra cửa sổ và thấy giấc mơ có thật mỗi buổi sáng tỉnh dậy và mỗi đêm trước khi ngủ. Nó tuyệt đẹp.
Đợi đã, anh còn chưa kể cho em câu chuyện về bố...
Mẹ chính là tảng đá, còn bố là người bạn của anh em mình. Đó là cách mọi thứ đã luôn luôn diễn ra. Nhưng câu chuyện về bố còn nhiều hơn những gì em đã nghe. Nếu em nghĩ rằng anh đã phải trải qua những thời kỳ khó khăn, em đã lầm. Anh được sinh ra trong thiên đường nếu so với bố. Khi bố còn là một cậu bé, ông nội không phải lúc nào cũng ở bên gia đình. Bóng đá cũng là cách để bố thoát ra khỏi tình thế đó. Lên 15, bố đã rời nhà và đi bộ từ Brasília đến São Paulo. Một nửa thời gian, bố đi bộ trên đường! Đi bộ! Đó là một quãng đường dài vô cùng tận em ạ. Bố thậm chí không nói với mẹ của ông! Trên suốt hành trình, bố mang cả cuộc đời của mình trên lưng: một đôi giày bóng đá, hai chai 2 lít — một chai nước, một chai nước ngọt bột — và một vài ổ bánh mì. Kế hoạch của bố là tập thử với mọi CLB trong thành phố. Bố mất một tuần trọn vẹn, đi bộ và bắt xe dọc đường.
Khi cuối cùng cũng đặt chân tới São Paulo, bố lại chẳng có tiền và không biết đi đâu, vì vậy ông chỉ đi lang thang và gõ cửa từng CLB, hỏi họ khi nào tổ chức tuyển mộ. Một người từ đội São Paulo FC thấy bố đang gặp khó khăn nên đã cho ông một ít thức ăn từ quán ăn của họ. Vào một trong những đêm lạnh nhất, một người phụ nữ từ một tổ chức từ thiện thấy bố đang ngủ dưới gốc cây trong công viên và mời ông đến một nơi nghỉ. Nhưng nơi nghỉ đó ấm áp vô cùng, và đã hơn ba đêm kể từ khi được ngủ trong một cái giường, vì vậy bố đã ngủ quên và bỏ lỡ buổi thể hiện với Nacional AC vào ngày hôm sau.
Em có thể tưởng tượng bố đã phải mệt mỏi đến nhường nào không? Em có thể tưởng tượng việc dành một tuần đi bộ để theo đuổi ước mơ của mình, để khi có được cơ hội đó thì lại bỏ lỡ không?
Khi bố kể lại câu chuyện, anh thực sự không biết nên cười hay khóc. Có một đêm khác khi trời đổ mưa, và bố không có nơi để đi nên đành đi bộ đến sân vận động Palmeiras và ngủ dưới mái của quầy vé. Bố không thể biến giấc mơ của mình thành hiện thực, nhưng ông đã làm tất cả những gì có thể.
Khi bố trở về Brasília, ông chơi bóng phủi để kiếm sống. Em biết về bóng phủi, phải không? Ở đó chẳng có lương thưởng, chỉ có niềm đam mê thuần túy. Người ta chơi phủi chỉ để nhận một chút "trợ giúp" khi cần, còn bố chơi để trả hóa đơn tiền điện, hoặc để nhận một túi gạo nhỏ. Khi còn nhỏ, anh thường đi cùng bố đến mọi trận đấu và chơi đùa với một quả bóng ở mép sân. Khi giờ nghỉ giữa trận đến, khi người ta đang phát nhạc, tiệc tùng và đặt cược, anh thường ra sân và biểu diễn kỹ thuật. Em nghĩ có phải vì thế mà anh vẫn lẩm nhẩm hát khi đang thi đấu không?
Bố từng thấy anh sau các trận đấu và nói: "Endrick, làm thế nào con lại có một chai Coca-Cola vậy? Con không lấy của ai đấy chứ?".
Anh trả lời: "Không, không, con đã sút vào xà ngang và Dudu ở đằng kia thắng 10 reais. Anh ấy đã mua cho con một chai Coca-Cola vì con đã giúp anh ấy thắng cược. Nếu con sút trúng lần nữa, anh ấy sẽ mua cho con một xiên thịt!".
Đó là cách anh kiếm sống! Mẹ vẫn nói anh thường về nhà lấm lem từ việc chơi trong bùn suốt một thời gian dài. Em biết đất ngoài đường thế nào ở Brazil mà, phải không? Mẹ phải tắm cho anh giống như tắm cho một con chó, nhưng ngay khi vừa sạch sẽ, anh lại ... chạy vù ra đường chơi bóng tiếp. Nhóc vẫn lời anh nói chứ? Nhà mình sinh ra trong bóng đá.
Giấc mơ của anh không chỉ là giấc mơ của bản thân, mà còn là giấc mơ của cha chúng ta, của ông nội chúng ta, của toàn bộ gia đình chúng ta.
Em nghĩ khi bố đang ngủ dưới mái quầy vé ở sân vận động Palmeiras, bố có mơ rằng một ngày nào đó con trai mình sẽ chơi bóng ở đó không?
Khi anh 15 tuổi và trở thành cầu thủ chuyên nghiệp với Palmeiras, anh có thể nói thật rằng mình đã có mọi thứ mà Anh từng mong ước trong cuộc đời, tạ ơn Chúa. Anh đã có thể mua cho mẹ một căn nhà và đưa cả hai người bà của chúng ta ra khỏi Chaparral, một nơi rất nguy hiểm. Sau cuộc trò chuyện đó với bố trên ghế sofa, anh biết rằng mình đã đạt được mục tiêu đầu tiên: Giúp gia đình có cuộc sống tốt hơn.
Thật là một khoảnh khắc đẹp biết bao!
Nhưng đó cũng thật là một cảm giác nhẹ nhõm.
Khi em còn là một em bé, chúng ta đã sống trong một cuộc sống hoàn toàn khác, và cuộc sống đó sẽ tiếp tục thay đổi trong những năm sắp tới.
Trong vài tháng tới, anh sẽ chuyển đến Tây Ban Nha, và em sẽ đi cùng anh. Real Madrid.... Đó là mục tiêu thứ ba của anh, nhưng một mục tiêu mà anh chưa bao giờ dám viết ra. Khi anh 7 hoặc 8 tuổi, anh không có điện thoại hoặc bất cứ thứ gì, vì vậy anh thường mượn máy tính của mẹ để xem các video tổng hợp về Real Madrid. Anh biết em còn quá trẻ để nhớ những cái tên này, nhưng anh đã cuồng si Real Madrid mùa giải 2013-2014 với Cristiano, Modrić và Benzema. Đó là cánh cửa đưa anh vào lịch sử của CLB. Anh bắt đầu lên YouTube và tìm hiểu về các Galácticos và trở về quá khứ để biết thêm về những Puskás, Di Stéfano.... Tin anh đi, ở Madrid, em sẽ sớm nghe nhiều hơn về những cái tên này.
Em có thể học bất cứ điều gì trên YouTube – nó giống như một trường đại học vậy! Anh xem video về Cristiano Ronaldo nhiều hơn hết thảy. Không chỉ là những video tổng hợp, mà còn là cách anh ấy làm việc chăm chỉ và những gì người khác nói về ý chí của anh ấy. Từ CR7, anh đã học được rằng làm việc chăm chỉ quan trọng hơn tài năng.
Một ngày nào đó, anh hy vọng sẽ gặp anh ấy. Đến bây giờ, khi anh viết những dòng này, anh vẫn chưa từng gặp anh. Nhưng con trai của anh ấy theo dõi anh trên Instagram, vì vậy anh hy vọng rằng đến lúc em đọc những dòng này, anh đã có thể bắt tay anh ấy. Mong Chúa đến, mọi thứ sẽ thuận lợi ở Real Madrid và với sự nghiệp của anh, và Cristiano sẽ theo dõi anh! Có lẽ cả em và anh đều! Hahaha.
Gặp Cristiano Ronaldo. Đó là mục tiêu thứ tư.
Mục tiêu thứ năm là kết thúc mùa giải còn lại với Palmeiras và đăng quang ở giải Paulista - giải vô địch bang Sao Paulo.
Và mục tiêu thứ sáu... Anh thực sự có một câu chuyện vui về điều đó. Khi anh đến thăm Real Madrid lần đầu tiên vài tháng trước, nhiều điều tuyệt vời đã xảy ra. Khi gặp chủ tịch Florentino Pérez, ông nhìn vào mắt bố và nói: "Real Madrid sẽ là CLB duy nhất đối xử với Endrick như con trai của mình."
Em nên thấy gương mặt của bố khi ông nói điều đó. Điều đó thực sự có ý nghĩa rất nhiều với bố. Anh đã gặp Bellingham – siêu cầu thủ luôn ghi bàn cho anh trên PlayStation, và mọi người gọi anh ấy là Jude, vì vậy anh đã nói với anh ấy: "Này Jude, lần tới khi ghi bàn, em sẽ ăn mừng giống anh". Khi ghi bàn, anh đã gửi video cho anh ấy trên Instagram, và được Jude chia sẻ lại.
Thậm chí anh còn nhận được một số lời khuyên từ huyền thoại sống Ronaldo "Người ngoài hành tinh". Tất cả cứ như trong mơ. Nhưng điều mà anh nhớ nhất là khi vào phòng thay đồ và Modrić nói chuyện với anh. Áo số 10 của anh ấy đang treo trên tường và anh chỉ vào ghế bên cạnh anh và nói: "Số 9 và Số 10. Ai biết được... mùa sau, có lẽ chú em sẽ ngồi cạnh anh."
Điều đó thực sự khiến anh xúc động. Anh đã nghĩ: "Thật khó tin, nếu Modrić tin rằng mình xứng đáng mặc áo số 9, thì mình chắc chắn xứng đáng."
Anh chưa đến Madrid, nên anh không biết, nhưng anh hy vọng rằng một ngày nào đó mình sẽ mặc áo số 9 của Real Madrid.
Còn về mục tiêu thứ 7? Anh muốn có một căn nhà riêng ở Madrid với căn phòng riêng để treo một bảng trắng lớn ghi lại tất cả những bàn thắng của mình lên đó! Hahaha. Mẹ vẫn không cho anh treo bảng trắng ở nhà mẹ!
"Không có chỗ, Endrick! Không có chỗ đâu!"
Em biết mẹ thế nào rồi đấy. Chúng ta phải tôn trọng mẹ.
Thực ra, anh còn một mục tiêu khác, nhưng anh sẽ không đánh số nó, vì nó đã được đạt được. Mục tiêu đó là em được sống cuộc sống mà em mong muốn, dù nó có là gì.
Trong ba thế hệ, và có lẽ nhiều hơn thế, gia đình chúng ta đã theo đuổi giấc mơ về bóng đá. Chúng ta đã cố gắng thay đổi hoàn cảnh của mình. Nhưng bây giờ em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Em có thể trở thành bác sĩ hoặc luật sư, hoặc có lẽ vì chúng ta sắp đi đến Tây Ban Nha - đất nước của Nadal và Alcaraz - em có thể trở thành một vận động viên quần vợt chuyên nghiệp. Em đã đang theo đuổi quả bóng, giống như anh. Vì vậy em có thể trở thành một cầu thủ bóng đá nếu em muốn. Nhưng em không cần phải làm điều đó. Không còn áp lực nữa, cảm ơn Chúa, cảm ơn Mẹ và Bố, và cảm ơn bóng đá.
Em hãy thưởng thức cuộc sống của mình theo cách mà em muốn, em trai ạ. Đó là món quà của anh dành cho em.
Và giờ đây, đây là nơi mà lá thư này kết thúc và tương lai bắt đầu. Em thấy không? Mọi người hỏi anh liên tục về Real Madrid, và đội tuyển quốc gia, rằng anh nghĩ sự nghiệp của anh sẽ như thế nào... Nhưng em biết sự thật là gì không?
Anh thực sự không biết.
Trong cuộc sống, chúng ta không biết ngày mai sẽ mang lại điều gì. Chúng ta không biết liệu chúng ta có ngày mai không. Tất cả những gì chúng ta có thể là cảm ơn Chúa về tất cả những điều Ngài đã ban cho chúng ta.
Anh hy vọng em hiểu bây giờ, em trai ạ. Cuộc sống chúng ta đang sống không phải là tự nhiên mà có được. Nó đến một cách xứng đáng, từ sự làm việc chăm chỉ và nhiều giọt nước mắt. Mẹ luôn nói rằng chỉ một lỗi nhỏ thôi cũng có thể phá huỷ mọi thứ, và mẹ luôn đúng.
Khoảnh khắc mà chúng ta quên đi xuất thân và những gì đã trải qua, chúng ta có thể lạc lối.
Đó là lý do tại sao anh đang trao cho em món quà này về lịch sử của gia đình chúng ta.
Mẹ ăn miếng bánh cũ.
Bố ngủ dưới quầy vé.
Mẹ khóc trong phòng tắm.
Bố khóc trên ghế sofa.
Hy vọng em sẽ luôn giữ những câu chuyện này trong trái tim của mình.
Yêu em, em trai.
Từ đáy lòng Anh.
Endrick Felipe Moreira de Sousa, TIỀN ĐẠO
Thịnh Joey dịch