Giờ trong mắt em, tôi chỉ là người chồng không tin tưởng vợ con, nghi ngờ em và khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa.
Tôi và em quen nhau lúc em học phổ thông, rồi kết hôn và có một bé. Khoảng một năm gần đây, vợ chồng tôi rất ít khi nói chuyện cùng nhau. Nhà vợ chỉ có mình em nên tôi ở rể. Tôi làm văn phòng, lương không cao nhưng mỗi tháng đều đưa hết lương cho vợ để phụ chi phí sinh hoạt. Ngoài công việc chính, khi rảnh, tôi đều tranh thủ kiếm việc làm thêm nên đa số thời gian rảnh của tôi là ở ngoài, chỉ về buổi trưa hoặc tối. Thứ bảy, chủ nhật, tôi bận hơn cả ngày bình thường đi làm.
Vì lương đưa hết cho vợ, nhưng hàng ngày, ăn sáng hoặc vợ nhờ mua đồ lặt vặt, hoặc tối nào chở vợ con đi chơi lòng vòng, chi phí ăn uống tôi đều lo hết. Công việc làm thêm thu nhập tùy ngày, nhưng khi có dư nhiều, tôi trích một phần gửi thêm cho vợ, một phần giữ làm chi phí cho bản thân và lo ăn uống, mua đồ, đi chơi lặt vặt hàng ngày cho vợ và con, một phần khác tôi tích lũy khi cần thiết. Những món đồ lớn trong nhà như tivi, tủ lạnh cũng do tôi mua.
Về nhà vợ, cha vợ về hưu, không làm gì, chỉ đi nhậu suốt. Tôi không thích nhậu vậy nên không hợp với cha vợ, ít nói chuyện với nhau. Về mẹ vợ, mỗi lần tôi nói chuyện gì cũng suy nghĩ thật sâu, rồi nói với vợ tôi như muốn chia rẽ vợ chồng tôi. Tôi về nhà nội ăn cơm thì nói với vợ tôi là ngoài nhà vợ không nấu cơm hay gì mà phải về nội ăn; hoặc tôi đi làm thêm bên ngoài, nói tôi không thương vợ con, không muốn ở nhà này hay sao mà đi hoài. Cũng vì vậy, gần như ở nhà vợ, tôi không dám nói chuyện nhiều cũng như làm gì.
Vợ tôi bán mỹ phẩm online, giờ làm thêm phòng khám vật lý trị liệu. Sau khi đi làm, em cần học vài khóa vật lý trị liệu ở Cần Thơ. Trước khi vợ chồng tôi chưa xa cách như giờ, vợ luôn ở bên tôi, tôi làm gì cô ấy cũng ủng hộ. Những lúc tôi đi lấy hàng xa, mưa gió, em không yên tâm, lại đòi theo. Những ngày đó tuy cực nhưng nghĩ vợ con ở bên thì mệt mỏi không là gì cả.
Chúng tôi có khoảng cách là vào đợt 30/4 - 1/5/2023 đến nay. Hôm đó nhà nội xuống Cà Mau chơi, nhưng chỉ có một chiếc xe bảy chỗ, thêm vợ chồng tôi là chín người nên nội mướn thêm một xe bảy chỗ nữa cho vợ chồng tôi đi. Tới ngày đi, vợ tôi nói không đi. Phải chi tôi biết vợ không đi, tôi cũng ở nhà, không phải vì mướn xe tốn tiền mà đi chơi không có vợ con thì đi làm gì, đâu vui vẻ gì. Nhưng xe mướn rồi cũng không thể không đi.
Hôm đi, tôi giận nên vợ gọi ba cuộc, tôi không bắt máy mà để con bắt máy nói chuyện với mẹ. Sau khi về, gần một tuần, tôi và vợ không nói chuyện với nhau. Sau đó tôi chủ động nhắn tin làm hòa, vì nghĩ em không đi cũng có lý do, nhưng em trả lời tôi rằng muốn dừng lại, không muốn ở cùng nhau nữa. Tôi nhiều lần hỏi lý do, em nói tôi không quan tâm em, không lo cho con, giận nhau tôi đều hơn thua với vợ, em chịu đựng đủ rồi.
Rồi em đi học, lúc đầu mới đi, tôi còn chở em đi rồi chọn chỗ ở, biết em học như thế nào. Sau vài lần em ổn định, không cho tôi đưa đi hay rước về nữa. Mấy lần tôi xin qua rước nhưng em không cho. Lần đầu nói em đăng ký học lái xe ở Cần Thơ nhưng lại học buổi tối. Ngày đầu tiên học lại học thực hành, trong khi em chưa biết chân thắng, chân ga nằm đâu. Lần thứ hai tôi nói qua, em không cho, lý do là không thích ngồi sau xe hai bánh, khó chịu. Mười năm ở với tôi, em vẫn ngồi xe hai bánh đó thôi.
Lần thứ ba, tôi xin qua, em vẫn không cho, lý do là không muốn đi cùng xe với tôi, nhưng khi học về, mỗi tối tôi vẫn chở em và con đi lòng vòng chơi. Lần thứ tư, tôi xin qua, em không cho nhưng tôi vẫn đi xe khách qua để chở em về. Lịch học em tới thứ hai xong, hôm tôi qua là chủ nhật, nhưng tôi vừa qua, em lại chạy xe về và nhắn tôi kêu tôi đi xe khách về đi, em về trước. Tôi phải nhờ xe ôm chạy theo em hơn 20 km, em mới quay lại.
Đỉnh điểm là khi em đi học, tôi vừa nhắn tin hỏi thăm, em đang trả lời nhưng con đòi gặp mẹ, tôi gọi video call thì em không bắt máy. Em nhắn đang đi uống nước với bạn. Bạn gì, uống nước gì mà không dám bắt máy dù chỉ năm giây. Từ hôm đó về, em càng thái độ hơn. Em đi học, đi làm, tôi hỏi đều không trả lời nên thật sự tôi không biết em học ra sao, làm như thế nào. Nhiều lần trùng hợp, em đi học về đều có xe hơi đưa đón. Tôi hỏi, em nói bạn trùng dịp đi ngang hoặc đi công tác bên này nên em đi cùng cho đỡ chuyến xe. Nhưng người bạn đó ở Cần Thơ. Nhiều khi suy nghĩ, tôi rơi vào bế tắc, nhiều chuyện tôi không lý giải được, rồi tự làm đau mình.
Cách đây ba tuần, tôi lắp định vị vào xe em nhưng em phát hiện và nói tôi không tin em. Em chạy xe qua tới Cần Thơ, đưa xe cho người khác đi, em đi cùng xe với bạn, sau đó em hủy cái định vị. Khi tôi hỏi em, bạn bè thân thế nào mà có thể cho mượn xe của mình, còn mình thì đi xe với người khác. Em nói tôi nghi ngờ, không tin tưởng và mọi chuyện lại càng đi xa hơn.
Còn tôi, do không biết em học hành, chỗ ở như thế nào, lắp định vị để biết em ở đâu và cuối tuần dẫn con qua thăm mẹ làm em bất ngờ nhưng mọi chuyện lại diễn biến theo hướng tôi không mong đợi. Từ lúc em giận, tôi buồn vì khoảng cách vợ chồng ngày càng xa. Tôi như bất lực, còn vợ thì như miễn dịch hoàn toàn với sự quan tâm, lo lắng của tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ không thông, tự làm đau mình. Tôi đã một lần quỳ trước vợ để xin em suy nghĩ lại. Việc đó khiến tôi ám ảnh về tâm lý, là thằng đàn ông, đó như giới hạn của tôi. Nhưng vì em vì con, tôi vẫn làm. Những khi nhắn tin hỏi thăm, em không trả lời hoặc trả lời như tôi đang phiền đến em, thật sự khó chịu.
Nhiều lần tôi định rời đi, trả cho em cuộc sống tự do, để em không phải áp lực vì tôi. Nhưng đi một hai ngày, tôi lại tự về, sợ đi là không trở lại được nữa. Không có tôi, cuộc sống em sẽ thêm phần gánh nặng, mẹ cha, con cái. Rồi em có người khác, người ta tốt, lo cho em, tôi có thể chịu được, nhưng lỡ người ta vui chơi, làm em khổ thì làm sao tôi chịu được. Còn bé nhà tôi nữa, không còn cha sẽ như thế nào, rồi sao này phải gọi người khác là cha, có tốt không. Tôi thực sự sợ nhiều thứ nên cứ muốn đi nhưng lại không làm được, còn ở lại cũng không chịu được cách đối xử mà vợ dành cho mình.
Tôi cứ kẹt trong suy nghĩ tiêu cực, không thể tự giải đáp được, cũng không biết làm gì để đạt kết quả tốt nhất cho cả hai. Nếu chọn rời đi, tôi nhiều lần dặn em về tài sản chung, cách lo cho con, về ông bà ngoại và cũng để lại hết tất cả tiền tôi dành tiết kiệm phòng khi rủi ro cho em. Giờ trong mắt em, tôi chỉ là người chồng không tin tưởng vợ con, nghi ngờ em và khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa.
Đức Tài
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc